Đòn trả thù cay độc của chú rể vô sinh khi bị người tình bắt “đổ vỏ”

Câu chuyện đầy mâu thuẫn này diễn ra ở thành phố Hải Phòng. Khi nhà gái dựng rạp chờ chú rể đến ăn hỏi, đón dâu thì chú rể bỗng dưng biến mất. Nhà gái tá hỏa đi tìm thì mới biết đây chỉ là một màn kịch đầy công phu của chú rể.
“Ăn ốc đổ vỏ”
Câu chuyện đã xảy ra cách đây hai năm, nhưng đến tận bây giờ, cô dâu mới đủ bình tĩnh để kể lại câu chuyện như một bộ phim hài. Cô dâu là H.T.L. (SN 1989, huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng). L. sinh ra và lớn lên ở một xã nghèo, trong gia đình hoàn toàn thuần nông, chất phác. Nhưng cô không cam tâm chịu cảnh nghèo khổ cả đời ở cái miền quê ấy. Năm học lớp 10, L. sớm bỏ học, cả nhà khuyên nhủ, can ngăn, thậm chí cả đánh mắng nhưng không sao bắt cô trở lại trường học tiếp. L. tới thị xã và bắt đầu cuộc sống tự lập từ đó, ban đầu, cô làm thêm ở một quán ăn. Tuổi xuân mơn mởn, L. có dăm ba mối tình với những chàng trai lao động cùng quán và những quán bên cạnh.
Nhưng tuổi xuân của một cô gái đang lớn đã hớp hồn ông chủ quán đã có vợ. Ông ra sức quyến rũ L., hứa hẹn những điều trên trời dưới biển, cho cô nhiều tiền, cho cô quần áo, son phấn. Và cuối cùng, L. ưng thuận cho cuộc tình vụng trộm ấy. Nhưng mọi chuyện đến tai bà chủ, sau khi bị bắt quả tang và ăn một trận đòn ghen nhừ tử, L. bị đuổi ra khỏi nhà. Từ đó, cô vào Hải Phòng tìm việc. Không học thức, không nghề nghiệp, nhưng sớm bị quyến rũ bởi đồng tiền và những ngày vui xa hoa, thay vì làm công nhân, lao động như những người phụ nữ khác, L. bước chân vào con đường mại dâm. Bắt đầu làm gái gọi, sau đó là nhân viên dịch vụ của quán karaoke, rồi đến thư giãn, tẩm quất.
L. có thể cặp với mọi người đàn ông, từ thanh niên chưa vợ, đến những người đã có gia đình, thậm chí có những người đáng tuổi bố, tuổi ông mình. Ai cũng được, miễn họ cho cô tiền, đưa cô đi ăn chơi, mua sắm. Những cuộc vui quên ngày tháng, những trận đòn ghen tơi bời khiến L. dần mất đi tuổi xuân. Ngoài hai mươi nhưng cô già hơn tuổi rất nhiều. Vào đầu năm 2012, L. bị dính thai, và đáng buồn hơn là cô cũng chẳng thể biết được bố của đứa trẻ trong bụng cô là ai. Ý thức được nhan sắc của mình bắt đầu suy giảm, và cũng mệt mỏi với cuộc sống bấp bênh, vô định, cô nghĩ rằng đã đến lúc phải lấy chồng, phải kiếm một tấm chồng đàng hoàng, và mình chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng của nhà chồng.
Nhưng vấn đề là tìm sao cho được người chồng quý hóa đó. Lục lại danh sách những người đàn ông của mình, L. nhanh chóng xác định được đối tượng là anh N.T.H. (SN1987). H. là con trai duy nhất của một gia đình khá giả trên đường Trại Chuối, Hải Phòng. Anh cũng là kỹ sư cho một công ty đóng tàu ngay sát chân cầu Quay gần đó. Nghĩ rằng đây có thể làm bến đỗ cho mình, L. bắt đầu lập kế hoạch bắt chàng trai… đổ vỏ.
Cô tìm gặp anh, nói chuyện về cái thai. Cô nhắc lại những lần ân ái gần nhất, và cô nhấn mạnh mọi lần anh đều không sử dụng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào, và đã đến lúc anh phải chịu trách nhiệm cho điều đó.
Ban đầu H. cương quyết không nhận, vì anh biết cô gái này không phải gái nhà lành. Chắc gì anh đã là tác giả của cái thai trong bụng. Và H. đề nghị cô suy nghĩ thật kỹ, trước khi bắt anh đổ vỏ cho những lần ăn chơi trụy lạc với nhiều người đàn ông của cô. Nhưng L. đã quyết tâm, chị ta nằng nặc đến nhà đòi gặp bố mẹ anh, đòi yêu cầu nhà anh phải đền bù “đời con gái” cho chị, nếu không sẽ làm ầm lên cho bẽ mặt anh ở đây, để cả cơ quan biết bộ mặt thật của kẻ đã “quất ngựa truy phong” với đời cô. Hành động này của L. dường như đã quá sức chịu đựng với H., và màn kịch trả thù của chàng trai bắt đầu.
Đòn trả thù vô tiền khoáng hậu
H. chấp nhận cho cô về gặp bố mẹ. Anh đưa cô về căn nhà ở đường Trại Chuối, khi đó có đầy đủ bố mẹ H. đang đợi. Sau khi thưa chuyện, kể rõ ngọn ngành, bố mẹ H. nổi giận, chửi mắng anh trước mặt cô, nhưng cuối cùng cũng chấp thuận cho lấy nhau. Hai người lớn tuổi của nhà H. cũng đến nhà L. đặt vấn đề về việc cưới hỏi. Nhà L. cũng thắc mắc tại sao đến đặt vấn đề chỉ có hai ông bà già, không có họ hàng, người thân tới cùng, bố mẹ H. chống chế: Nhà trai cũng ê chề lắm rồi, chỉ muốn mọi chuyện giải quyết nhanh gọn, mong nhà gái tạo điều kiện.
Ảnh minh họa
Bản thân nhà L. biết con gái mình chẳng ra gì, có được một chàng rể tử tế, tốt đẹp như H. thì cũng mong cưới cho nhanh gọn. Hai bên quyết định cưới ngay vào đầu tháng sau, ngày ăn hỏi cũng là ngày đón dâu luôn cho tiện. H. cũng đưa L. đi chụp ảnh cưới, nhưng anh chỉ đưa cô ra ảnh viện, chụp duy nhất một bức ảnh rồi phóng to làm hai bức, L. giữ một, H. giữ một. Tiền thuê áo cưới, áo dài cho ngày cưới, H. cũng chuẩn bị. Bố mẹ anh trong lần chạm ngõ đặt vấn đề đó cũng đưa trước cho nhà gái 10 triệu đồng để lo cho đám cưới. Nhà L. khi có được số tiền “đặt cọc” đó cũng yên tâm.
Cả họ nhà gái hồ hởi, trước kia chê L. bao nhiêu, nay lại khen L. sớm ra đời nên khôn khéo, lanh lợi. Thậm chí nhiều cô gái trong làng lười học cũng bắt đầu có ý định “học theo chị L”. Ngày cưới rồi cũng đến, nhà gái mở rạp tưng bừng, ăn cỗ từ hai ngày trước, chỉ chờ đến giờ hoàng đạo để nhà trai đến rước cô con gái quý hóa của mình đi. Nhưng 8h45 gọi lại thấy điện thoại tắt máy. Rồi 10h, 11h, quan khách cả họ dài cổ ngóng chờ đoàn xe vu quy.
Đến trưa, người chán chường ra về, có người ác mồm nói đổng: “Nhà mày bị chúng nó lừa rồi”. Ruột gan của nhà gái, bố mẹ L, cô dì chú bác, và cả L. chẳng khác gì ngồi trên đống lửa. 2 giờ chiều, đám cưới với chú rể bỏ trốn đã tàn. Nhà L. không biết phải giải quyết vấn đề ra sao. Thế là cô dì chú bác, và cả cô dâu đủ 8 người rồng rắn nhau tìm đến nhà trai. Căn nhà vẫn đó, nhưng chẳng có dấu hiệu gì hôm nay có đám cưới. L. gọi cửa, nhưng ra tiếp họ là người đàn ông có tuổi nhưng không phải bố H. L. kể lại: “Người đàn ông ấy cũng lịch sự, mời cả nhà tôi vào nhà, nghe cho rõ ngọn ngành câu chuyện rồi ông ấy cùng vợ lặng người đi. Họ nói đúng là họ có H. là con trai, nhưng hơn tháng trước (thời điểm L. đến nhà bắt đền) thì ông bà đang đi du lịch ở Úc thăm người cháu ruột. Không biết H. đã nhờ ai để làm bố mẹ. Hỏi tung tích chú rể đâu thì anh đã vào TP Hồ Chí Minh lập nghiệp từ cách đây hai tuần.”
Lúc đó nhà L. mới biết, cả cái đám cưới, tiền cọc, ảnh cưới, váy cưới, áo dài, bố mẹ chồng… tất cả là màn kịch mà chú rể bày ra để trả thù cô dâu đã bắt mình đổ vỏ và đe dọa đến cả gia đình và công việc của mình. L. nổi giận, cô vác bụng bầu cùng những gã anh em xã hội đi tìm anh, nhưng chàng đã nhanh chóng trốn vào TP Hồ Chí Minh, và cô cũng chẳng thể nào vào được trong đó để truy bắt chú rể hờ này.
Đứa con an ủi
Đến bây giờ, sự việc đã qua đi cũng gần hai năm trời, nhưng L. mới có thể kể lại được câu chuyện với sự cởi mở và không hận thù. Cô tâm sự: “Em sau này mới biết, sở dĩ H. không sử dụng biện pháp tránh thai nào vì anh ta vô sinh. Anh ta bị vô sinh từ bé, do di chứng của bệnh sởi. Đó là điều đau khổ nhất của anh cũng như gia đình anh. Vì thế mà H. chỉ chung chạ với những cô gái như em, còn chẳng bao giờ anh ta lấy vợ. Anh ta sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai, hạnh phúc của người phụ nữ khác. Em cũng ngu dại, bắt ai đổ vỏ không bắt, lại nhằm đúng ông vô sinh.”
Nay con trai của L. đã hai tuổi, chị cũng vui mừng vì có đứa con trai này. L. chia sẻ: “Lúc đầu em hận đứa con này lắm, vì thân mình không xong, lại còn lo cả cho nó. Nhưng sau này em chung chạ nhiều quá, một lần chửa ngoài dạ con nên phải cắt bỏ, giờ cũng chẳng làm mẹ được nữa, có mỗi nó là niềm an ủi.”
Giờ L. vẫn làm gái, nhưng mục đích của cô tốt đẹp hơn. Cô muốn dành dụm một chút vốn liếng, khi đủ, cô sẽ mở một quán cơm, hai mẹ con sẽ nương tựa vào nhau mà sống.
Theo Hôn Nhân & Pháp Luật

BÌNH LUẬN

No comments:

Post a Comment