Ngoại tình tư tưởng với cậu đồng nghiệp kém tuổi

Tôi đã mơ đến những cái xa hơn với em nhưng biết mình không xứng đáng, tốt nhất nên để cho em sống cuộc đời của riêng mình, yêu cô gái nào đó rồi sinh con.
Tôi lấy chồng năm 27 tuổi, sinh hai con. Sau mấy năm chung sống chúng tôi có xảy ra nhiều mâu thuẫn. Chồng tôi là người rất gia trưởng, độc đoán, hay áp đặt, muốn vợ làm theo ý mình, từ việc ăn cái gì rồi đi đâu chơi. Có những lúc tôi rớt nước mắt vì lâu lâu anh cho ba mẹ con đi chơi, tôi đòi đi chỗ này anh lại đi chỗ khác, bảo ăn cái này anh lại đưa đến ăn cái kia mà không thèm nghe tôi nói gì. Tối về vợ chồng ăn cơm, tôi hay kể chuyện nọ kia ở cơ quan, anh chỉ ngồi yên, không phản ứng gì, nhưng khi tôi chưa nói xong anh quắc mắt lên bảo: Việc đó liên quan gì đến em mà lắm điều thế. Tôi chưng hửng im bặt. Lần nào tôi hỏi gì anh đều cáu gắt, ăn nói nhát gừng. Cứ như thế, dần dà chúng tôi chả bao giờ nói chuyện với nhau.
Chuyện vợ chồng cũng thưa thớt, có khi hàng tháng, tôi gợi ý thì anh mới hưởng ứng một lần. Anh cứ nằm yên, mắt nhắm nghiền, mặc tôi muốn làm gì thì làm, chẳng hề âu yếm hay dạo đầu cùng vợ. Chúng tôi lệch pha lắm. Sau khi sinh nở tôi chẳng còn cảm hứng gì nhiều nhưng cứ suy nghĩ không biết chồng có “giải tỏa” ở ngoài không nên vẫn cố gắng.
Công việc đi làm hàng ngày, về nhà lại con cái cơm nước khiến tôi như bị vắt kiệt sức, anh cũng không bao giờ hỏi han động viên. Tôi ốm nằm liệt giường cả ngày cũng cố gắng dậy để cơm nước, chăm con vì ngại mẹ chồng cạnh khóe. Còn anh, biết hôm đó tôi ốm vẫn đi về rất muộn, mặc kệ tôi loay hoay với hai đứa con nhỏ. Tôi đứng rửa bát mà tưởng sắp ngất vì chóng mặt.
ảnh minh họa
ảnh minh họa
Tôi nhiều lần nói anh, từ nhỏ nhẹ đến nặng nề để mong có sự thay đổi, thương và quan tâm hơn đến vợ con, anh chỉ về sớm được vài ngày rồi mọi việc lại đâu vào đó. Mỗi lần tôi nói chuyện anh thường coi như không nghe thấy, hoặc có phản ứng thì thường chửi tôi và xưng mày tao rất chợ búa. Chúng tôi như hai người khách trọ cùng sống trong một ngôi nhà.
Rồi tôi gặp cậu ấy sau khi chuyển đến công ty mới, khi ấy tôi mới sinh cháu thứ nhất được hơn một năm. Em kém tôi bốn tuổi, bề ngoài khá đẹp trai, ánh mắt rất tình cảm. Ban đầu chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường, ở nhà tôi ít nói nhưng đến công ty tôi lại trở thành một người rất hoạt bát, hay cười. Không hiểu sao, em là người duy nhất thích điệu cười của tôi. Sáng nào em cũng sang chỗ tôi ngồi, ghé sát vào mặt tôi và bảo thích thấy tôi cười.
Tôi hay nói chuyện với em, tuy không phải việc gì cũng nói được nhưng chúng tôi hợp nhau một cách tự nhiên, có nhiều sở thích chung. Đến một ngày tôi nhận ra tâm trạng bất thường của mình dành cho em. Tôi thực sự hoảng hốt, cảm thấy có lỗi rất lớn với chồng dù giữa chúng tôi chưa có gì gọi là ngoại tình. Tôi đã cố gắng đấu tranh với tình cảm của mình bằng cách tránh xa em, tập trung vào công việc để không nghĩ đến em nữa. Cuối cùng tôi quyết định chuyển sang công ty khác, vừa làm được công việc mình yêu thích vừa để không phải gặp em nữa. Vài tháng một lần chúng tôi vẫn gặp nhau trong nhóm bạn bè cùng công ty nhưng không còn tự nhiên và thoải mái như trước. Lần nào em cũng ngồi gần tôi và sau khi gặp nhau về tôi trầm cảm đến cả tuần bởi nghĩ ngợi nhiều.
Có một lần tôi và chồng xảy ra cãi vã rất to tiếng, trong tâm trạng tổn thương sâu sắc tôi đã nhắn tin với em, kể lể mọi nỗi khổ của mình và tình cảnh hai vợ chồng. Em hỏi han và khuyên nhủ tôi nhiều. Từ đó, tôi hay chat với em, tuy không nhắc đến chuyện gia đình nhưng lúc nào có chuyện gì vui hay buồn hoặc cần hỏi ý kiến tôi luôn muốn chia sẻ với em đầu tiên. Em luôn hỏi han và nói quý tôi, tôi vẫn sống trong cảm giác tội lỗi lẫn hạnh phúc như thế.
Đến một ngày tôi quyết định phải chấm dứt hẳn vì không chịu nổi sự đấu tranh khổ sở trong lòng. Tôi đã mơ đến những cái xa hơn với em nhưng biết mình không xứng đáng, tốt nhất nên để cho em sống cuộc đời của riêng mình, yêu cô gái nào đó rồi sinh con cái. Tôi cắt đứt mọi liên lạc, chặn toàn bộ liên hệ nhưng trong lòng hoàn toàn tan nát. Giờ tôi sống như một người đi dưới đáy biển, cố gắng hết sức để lo cho các con và kìm nén mọi khổ sở lại trong lòng.


BÌNH LUẬN

No comments:

Post a Comment