Tâm sự của gái bán hoa vô tình gặp vị khách đặc biệt

“M. kiếp! Hôm nay là ngày quái gì mà lại ế ẩm vậy nhỉ?” Tôi lẩm bẩm một mình. Cũng đã muộn rồi, có lẽ vài phút nữa thôi, tôi nên trở về phòng trọ mà nghỉ ngơi. Tôi là “gái bán hoa”. Đó là nói theo kiểu hoa mĩ, và thật sự thì chẳng bao giờ tôi được gọi theo cách “hoa mĩ” ấy cả. Người ta thường gọi tôi là “ca-ve”, là “phò”, là “con đĩ”, “điếm”,… Gọi theo cách nào cũng đúng cả.

Lý do tôi làm cái nghề này chẳng phải vì cái hoàn cảnh như “chúng nó” vẫn kể cho khách nghe. Tôi chẳng có cái hoàn cảnh nào cả. Tôi làm vì tiền. Ít ra thì trừ tiền thuê nhà trọ, tiền ăn uống, sinh hoạt, bảo kê… thì cũng đủ tiền để tôi ăn tiêu. Bạn đang chửi rủa tôi? Chẳng sao cả. Tôi quen rồi.
gai-ban-hoa
Đường phố hôm nay vắng tanh. Càng vắng hơn khi “địa bàn” hoạt động của tôi là nơi ít người qua lại. Cái lạnh của trời thu cũng đã bao trùm. Bao trùm cả thân xác lẫn tâm trí tôi. Tôi nghĩ mình nên trở về phòng trọ. Một cậu trai non choẹt ngồi trên chiếc Dream cũ kỹ chậm rãi đi qua trước mặt tôi. Lẽ ra tôi không để ý đến cậu ta vì trông cậu ta chẳng giống “khách” một chút nào. Nhưng rồi cậu trai ấy lại quay lại, dừng trước mặt tôi. Cậu ngập ngừng, chẳng dám nhìn thẳng vào mặt tôi:
– Bao nhiêu…à ờ…bao nhiêu hả chị?
Tôi suýt phá lên cười vì trông cậu ta chẳng khác gì thằng ngố. Chắc mới lần đầu.
– Ba trăm. – Tôi cố nén cười
– Nhưng mà…ở đâu? – Cậu trai gãi đầu gãi tai.
– Ở đâu tùy anh.
– Vậy chị về phòng tôi nhé.
Tôi gật đầu và lên xe. Phòng của cậu ta đúng chất của một sinh viên: Bừa bộn trong sự ngăn nắp. Cuộc “giao dịch” của chúng tôi diễn ra chóng vánh, vụng về, đúng theo kiểu…lần đầu.
Tôi mặc quần áo ra về.
– Chị có cần tôi đưa về không? – Cậu ta hỏi tôi.
– Không. Tôi đi bộ về cho mát.
– …
Một tuần sau, tôi lại gặp cậu ta. Cậu ta chỉ nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi hiểu ý, leo lên xe.
Lần này cậu ta chủ động hơn. Lúc tôi chuẩn bị ra về, cậu gọi tôi lại:
– À này…
– Gì? – Tôi quay lại.
– Tôi muốn mời chị đi uống nước.
– Được thôi. Hai trăm.
Cậu ta đắn đo một lúc rồi gật đầu đồng ý. Chúng tôi chỉ ngồi uống nước bên vỉa hè chứ không vào quán cà phê theo như ý của cậu ta. Đơn giản là vì trong quán cà phê, có rất nhiều khách quen của tôi. Cậu ta “tâm sự” với tôi rất nhiều. Cậu tự giới thiệu tên Huy, kém tôi 2 tuổi, là sinh viên vừa học vừa làm, rồi miên man một tràng gì đó mà tôi cũng không để ý cho lắm.
vi-khac-dac-biet
Cứ thế, đều đặn mỗi tuần, Huy đều đến gặp tôi. Cậu ta trở thành khách quen của tôi. Hôm nay cũng đã được một tuần mà giờ này Huy vẫn chưa đến. Tôi dạo bước vừa để thư giãn, vừa để trở về phòng trọ. Tiếng xe Dream quen thuộc, tôi biết đó là ai nhưng tôi cũng chẳng thèm quay lại. Tôi chỉ cố ý đi chậm hơn. Huy phóng xe vượt qua rồi dừng lại trước mặt tôi. Ừ thì…lên xe.
Đến phòng trọ, Huy bảo tôi đứng bên ngoài đợi. Cậu ta đi vào phòng, mang ra một cái hộp nho nhỏ, đưa trước mặt tôi, à không…phải gọi là “tặng” cho tôi.
– Tặng chị. Chúc chị 20 tháng 10 vui vẻ.
Thật sự, lúc này tôi cảm thấy bối rối. Bối rối trước một cậu trai kém mình hai tuổi. Tất nhiên là tôi không nhận.
– Yên tâm, tôi vẫn trả tiền cho chị mà. Chị nhận đi.
Trong lúc tôi đang lưỡng lự, Huy dúi ngay món quà vào tay tôi rồi kéo tôi vào phòng. Đêm hôm đó, sau khi trở về phòng trọ, gần như cả đêm tôi không ngủ được. Mặc dù tôi đã cố gắng không nghĩ về Huy nhưng cậu ta vẫn hiện hữu trong tâm trí tôi. Phải rồi! Hôm nay là 20 tháng 10, ngày của Phụ nữ. Ngày xưa, lúc còn đi học, cũng phải có đến hơn chục người tặng quà cho tôi vào những ngày như thế này. Vậy mà hôm nay, tôi chỉ nhận duy nhất một món quà. Đó là quà của Huy.
Đã hai tuần rồi, kể từ cái ngày 20 tháng 10 ấy, Huy không đến gặp tôi. Giờ này chắc cũng chẳng còn khách nữa. Nhưng tôi vẫn cứ đợi. Đợi vị khách quen ấy.
– Ê em! Bao nhiêu?
Một người đàn ông đi chiếc SH dừng lại trước mặt tôi.
– Xin lỗi. Em không phải “đĩ”. – Tôi trả lời.
– Không phải thì đứng đây làm gì? Đúng con hâm!
Ông ta bỏ đi.
Có lẽ Huy sẽ không đến. Tôi nghĩ mình nên về phòng nghỉ ngơi. Tôi bước…
– Chị ơi!
Có tiếng gọi quen thuộc. Tôi quay lại, đó là Huy. Chẳng để cho Huy phải đi xe đến chỗ tôi, tôi chủ động đến chỗ Huy, leo lên xe.
– Anh đi chậm chậm thôi nhé.
– Ô kê. Ba mươi cây nhé.
Huy đi rất chậm, tôi ngồi sau Huy mà cảm thấy an toàn. Tôi đếm đèn đường: 16, 17, 18… Từ chỗ tôi làm đến phòng trọ của Huy đi qua hết 18 cái đèn đường, 4 cái bị hỏng.Vậy mà tôi chẳng bao giờ để ý.
Huy có chủ động, nhưng vẫn vụng về và nhanh chóng. Tôi muốn hỏi về việc tại sao tuần trước cậu ta không đến nhưng lại thôi. Tôi mặc quần áo ra về. Huy ngỏ ý muốn đưa tôi về nhưng tôi từ chối.
Những ngày sau đó, tôi thường xuyên nghĩ về Huy. Thú thật là tôi mong mỗi tối thứ 7 để được gặp cậu ta, được trông thấy cái bộ dạng ngố tàu đến buồn cười ấy.
Hôm nay là thứ 6. Và những câu chuyện tôi kể đều là chuyện của ngày thứ 7. Nhưng, hôm nay khác. Huy đến.
– Hôm nay mới thứ 6 mà? – Tôi hỏi Huy.
– Tôi biết. Nhưng tôi chẳng thể đợi được đến ngày mai. Cũng chẳng biết tại sao. Chị lên xe đi.
Tôi lên xe. Trước mỗi lần “giao dịch”, tôi đều chủ động đeo bao cho Huy. Nhưng lần này, cậu ta giữ tay tôi lại.
– Hôm nay tôi muốn thử cảm giác thật.
– Anh không sợ à?
– Không.
Chúng tôi bắt đầu. Hôm nay Huy làm rất tốt. Cậu ta đã biết hôn tôi, ôm tôi, vuốt ve tôi.
Xong xuôi. Huy trả tiền cho tôi như thường lệ. Nhưng tôi không lấy.
– Hôm nay tôi khuyến mại.
– Ơ…Có cả khuyến mại cơ à? – Huy tròn mắt ngạc nhiên.
– Tất nhiên. Anh làm tốt lắm.
Tôi ra về. Về đến phòng, tôi soi gương, tẩy trang. Vết cắn của Huy trên vai tôi vẫn thâm tím. Tôi thấy mình trong gương: Một con “đĩ” không đáng được yêu thương.
Hôm sau, khoảng 9 giờ sáng tôi rời phòng. Đi đâu ư? Đến bệnh viện tư để làm xét nghiệm. Cứ thứ 7 tuần cuối cùng của tháng, tôi đều đi xét nghiệm để đảm bảo rằng mình vẫn ổn. Trên đường đi, có đôi vợ chồng bên kia đường đang cãi nhau, mấy đứa con thì khóc um lên. Buồn cười thật! Không biết sau này tôi lấy chồng có như thế không nhỉ?
Cầm trên tay kết quả xét nghiệm. Tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, trả tiền cho vị bác sỹ. Tôi trở về phòng, lấy tờ kết quả xét nghiệm ra xem lại: Kết quả dương tính. Tôi cũng biết là sẽ có ngày này mà.
Tôi lặng lẽ khóc một mình. Khóc rất lâu. Tôi nhớ đến Huy – vị khách đặc biệt của mình. Hôm nay thứ 7, liệu cậu ta có đến?

BÌNH LUẬN

No comments:

Post a Comment